Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2016
MƯA Tôi ngồi gần bên khung cửa sổ, ngắm những hạt mưa li ti rớt nhẹ nhàng, có vài giọt phơn phớt lên hàng mi của cô mèo lười, rơi trên cánh tay của tôi nữa. Đà Lạt mùa này mưa từ sáng đến khuya, mưa rả rích, cái mưa làm cho mình cảm thấy vô đơn. Tiếng Piamo của anh hàng xóm cứ mỗi lúc thổn thức. như tiếng lòng vủa người con gái, nhớ người yêu. Cái lạnh da diết của Đà Lạt này, không lạnh cắt da cắt thịt như Hà Nội, hay miền núi phía Bắc, nhưng cũng đủ để mọi người có thể cảm nghiệm cái giá rét trong tim mỗi người. Mỗi người có một khoảng rất riêng, rất đơn vị. Chả có ai có thể dấu được nỗi lòng ấy. khi đến với Đà Lạt. Tôi, vậy mà cũng gắn bó với thành phố này, 4 năm rồi chứ ít gì nữa. 4 năm là khoảng thời gian của tuổi thanh niên, biết bao mơ ước, biết bao hoài bão và dự định, rồi cũng biết bao nhiêu điều, cả những cú ngã, mà chợt nghĩ, nó ghê thật. Nó là cú hích cho cuộc đời tôi, là những ngày tháng, giúp tôi quân bình lạui cis tính hay ngỗ nghịch của tôi. Cuộc sống luôn là những