Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2016
Hình ảnh
Cuộc đời con có Mẹ, Đà lạt ngày 28 tháng 10 năm 2016.                S áng nay, trời Đà Lạt đã chính thức chuyển mình sang đông, trời se se lạnh, cây mai anh đào trước ngõ nhà đã rụng hết lá, chỉ còn trơ trọi mấy cành khô, đợi chờ một mùa xuân, để đâm chồi nảy lộc. Những cơn mưa phùn day dứt đã không còn, để nhường chỗ cho những cái nắng ấm áp mà chỉ có Đà Lạt mới có cảm giác này, bên hiên cửa sổ, vài tia nắng tạt vào phòng tôi, làm tâm hồn com lắng lại. Chả biết từ khi nào con luôn muốn viết về Mẹ, và Mẹ cũng là đề tài xuyên suất của con. Tạ ơn Trời cho con có Mẹ, tạ ơn đời đã cho con làm con của Mẹ, tạ ơn Mẹ vì đã cưu mang và săn sóc con, dưỡng dục và dành tất cả mọi điều tốt cho con, suốt đời này, con nợ Mẹ, con nợ Mẹ tình thương, con nợ Mẹ những bữa ăn Mẹ chịu đói để nhường cho con, con nợ Mẹ những giọt nước mắt, con nợ mẹ những đêm Mẹ thức trắng cho con ngủ say giấc, con nợ Mẹ những lúc con giận Mẹ, con nợ Mẹ một lần con đẩy Mẹ vì sự nóng giận của con, con nợ Mẹ v
Hình ảnh
Viết cho Mẹ ngày 20 tháng 10 Hôm nay ngày 20 tháng 10, tôi không rõ từ khi nào Việt Nam bắt đầu ngày lễ tôn vinh những người Phụ Nữ riêng ở Việt Nam. Tôi không thích Việt Nam quá nhiều ngày lễ, nhưng tôi thiết nghĩ, ngày lễ hôm nay thật đẹp, thật tuyệt vời không dành cho những người kinh doanh hoa và quà tặng, những người kinh doanh ngày kỉ niệm, nhưng tôi nghĩ nó dành cho những người phụ nữ Việt Nam, dành cho người Mẹ, người Chị, người Em, người mà lòng tôi yêu dấu. Trải qua bao năm tháng, nét đẹp của ngày lễ này vẫn luôn tồn tại cho dù gặp bao thử thách của thói sống ích kỉ và bị "hiện đại hóa " tình yêu đối với gia đình, đối với tình yệ đôi lữa cũng chả khác là bao. Hiện đại hóa tình thân, tình yêu là thái độ sống trách nhiệm nhưng thiếu tình thương, sống có nghĩa nhưng chả có tình. Đối với cha mẹ, tháng tôi đưa cho vài đồng cho các cụ, tôi nghĩ đó là đủ rồi ,đối với tình yêu, tôi coi việc giúp vợ chồng trong gia đình sao nó khó quá, tôi làm cho qua hay cau có. Ng
Hình ảnh
NÀNG THU Chiều nay Đà Lạt khác với mọi ngày, dịp này thành phố Mimosa đang oằn mình với những cơn mưa cuối thu để bước qua một mùa Đông mới. Tôi đang ngồi trong giảng đường, ngó ra ngoài cửa sổ, nơi có thể ngắm được vườn hoa thành phố và  đủ để cảm nhận cái nắng  vàng yếu ớt của trời cuối mùa thu. Nắng trải dài trên một thung lũng đầy rau cải, kéo ra tới cả  tận hồ nước vào khu công viên. Tôi nép bên cửa sổ, nơi những hàng thông vừa đủ để xòe vô mái hiên của giảng đường. Cũng một mùa thu, nhưng đối với tôi, có thể mùa thu này là lần tôi từ giã với nàng thu xứ lạnh. Mùa thu ấy tôi đã tận hưởng và cảm nhận gần năm năm rồi. Thu Đà lạt đối với tôi thật đặc biệt. Tôi thích ngắm buổi chiều thu trên hồ Xuân Hương, chạy một vòng bờ hồ, ngồi trên cầu chữ Y để trải lòng mình với thiên nhiên huyền diệu. Tôi vẫn nhớ có những đêm ngồi bên gốc thông già trước Quảng trường, hay đôi khi có vài nhân tình ngồi với tôi. dù một mình hay nhiều người đi nữa, trong lòng vẫn có một gì đó rất riêng, mà chỉ