Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2016
Hình ảnh
Tâm sự người phụ nữ,                           Tôi, một công nhân tự do, bất cứ công việc gì tôi cũng có thể làm. Một người con gái sinh ra  tại miền quê sông nước, nhưng tôi lớn lên tại Bảo Lộc. Cũng nhu bao đứa đồng trang lứa, tôi cũng có những ngày tháng được cắp sác đến trường, rồi phụ gia đình cho đến ngày tôi lên xe hoa về nhà chồng. Nói cho sang như thế, chứ xe hoa của tôi là chiếc xe 67, mà chồng tôi đi mướn của một anh bạn nào đó Nghĩ sao năm đó còn khổ quá, cái thời mà Việt Nam vẫn sống dưới chế độ bao cấp chưa mở của. Đám cưới tôi cũng mộc mạc và giản dị, nhưng cũng để lại cho tôi biết bao kỉ niệm, có kỉ niệm vui, có kỉ niệm buồn. Nhưng tất cả tôi để lại trong quá khứ lâu lâu lôi ra để nhớ lại những kỉ niệm, gắn liền với cuộc sống của tôi.         Ở nhà với Cha má, tôi phải lo cho các em, thì về nhà chồng, tôi cũng tất bật chả kém. Gia đình chồng tôi là gia đình Công Giáo sùng đạo, mỗi sáng tôi dậy lúc 4 giờ sáng, để đi đến nhà thờ, lễ xong lại tất bật ăn cơm rồi chuẩn
Hình ảnh
Sự giả dối và bình an, Ngày kia, có anh chàng hay huênh hoang tự đắc và luôn cho mình là thông minh, mọi thứ đều là nhất. Anh cảm thấy thật hãnh diện, vì anh giỏi hơn mọi người, anh có tất cả, tài năng, tiền bạc, và anh còn có cái tài nói dối mà làm người ta chả bao giờ biết được. Những mối quan hệ của anh cũng thật đẹp bề nổi nhưng trong thâm tâm anh, thì bạn bè chỉ là công cụ. Anh cứ mải mê sống như thế, cứ buông thả theo thói sống giả tạo mà anh vẫn thường sống. Một ngày nọ, anh bị một anh bạn của mình xỏ xiên lại, và huênh hoang hơn cả anh ta nữa, bằng việc khoe khoang của cải nhà anh ta. Chàng thanh niên lấy lòng bực tức, và thầm nhủ, lão già này, mi chỉ biết nói sạo ! Cứ như thế, ngày nào hắn cũng gặp bực tức, ngày nào cũng có chuyện để sinh sự với mọi người. Cho đến một ngày, anh gặp nàng Bình an. Đúng như tên gọi của mình, nàng dễ thương, e ấp, bẽn lẽn như một cô gái mới chập chờn tuổi xuân thì, nàng đẹp lắm, nước da nàng mịn màng và ửng hồng dưới cơn nắng nhẹ nhàng
Hình ảnh
Cuộc đời con có Mẹ, Đà lạt ngày 28 tháng 10 năm 2016.                S áng nay, trời Đà Lạt đã chính thức chuyển mình sang đông, trời se se lạnh, cây mai anh đào trước ngõ nhà đã rụng hết lá, chỉ còn trơ trọi mấy cành khô, đợi chờ một mùa xuân, để đâm chồi nảy lộc. Những cơn mưa phùn day dứt đã không còn, để nhường chỗ cho những cái nắng ấm áp mà chỉ có Đà Lạt mới có cảm giác này, bên hiên cửa sổ, vài tia nắng tạt vào phòng tôi, làm tâm hồn com lắng lại. Chả biết từ khi nào con luôn muốn viết về Mẹ, và Mẹ cũng là đề tài xuyên suất của con. Tạ ơn Trời cho con có Mẹ, tạ ơn đời đã cho con làm con của Mẹ, tạ ơn Mẹ vì đã cưu mang và săn sóc con, dưỡng dục và dành tất cả mọi điều tốt cho con, suốt đời này, con nợ Mẹ, con nợ Mẹ tình thương, con nợ Mẹ những bữa ăn Mẹ chịu đói để nhường cho con, con nợ Mẹ những giọt nước mắt, con nợ mẹ những đêm Mẹ thức trắng cho con ngủ say giấc, con nợ Mẹ những lúc con giận Mẹ, con nợ Mẹ một lần con đẩy Mẹ vì sự nóng giận của con, con nợ Mẹ v
Hình ảnh
Viết cho Mẹ ngày 20 tháng 10 Hôm nay ngày 20 tháng 10, tôi không rõ từ khi nào Việt Nam bắt đầu ngày lễ tôn vinh những người Phụ Nữ riêng ở Việt Nam. Tôi không thích Việt Nam quá nhiều ngày lễ, nhưng tôi thiết nghĩ, ngày lễ hôm nay thật đẹp, thật tuyệt vời không dành cho những người kinh doanh hoa và quà tặng, những người kinh doanh ngày kỉ niệm, nhưng tôi nghĩ nó dành cho những người phụ nữ Việt Nam, dành cho người Mẹ, người Chị, người Em, người mà lòng tôi yêu dấu. Trải qua bao năm tháng, nét đẹp của ngày lễ này vẫn luôn tồn tại cho dù gặp bao thử thách của thói sống ích kỉ và bị "hiện đại hóa " tình yêu đối với gia đình, đối với tình yệ đôi lữa cũng chả khác là bao. Hiện đại hóa tình thân, tình yêu là thái độ sống trách nhiệm nhưng thiếu tình thương, sống có nghĩa nhưng chả có tình. Đối với cha mẹ, tháng tôi đưa cho vài đồng cho các cụ, tôi nghĩ đó là đủ rồi ,đối với tình yêu, tôi coi việc giúp vợ chồng trong gia đình sao nó khó quá, tôi làm cho qua hay cau có. Ng
Hình ảnh
NÀNG THU Chiều nay Đà Lạt khác với mọi ngày, dịp này thành phố Mimosa đang oằn mình với những cơn mưa cuối thu để bước qua một mùa Đông mới. Tôi đang ngồi trong giảng đường, ngó ra ngoài cửa sổ, nơi có thể ngắm được vườn hoa thành phố và  đủ để cảm nhận cái nắng  vàng yếu ớt của trời cuối mùa thu. Nắng trải dài trên một thung lũng đầy rau cải, kéo ra tới cả  tận hồ nước vào khu công viên. Tôi nép bên cửa sổ, nơi những hàng thông vừa đủ để xòe vô mái hiên của giảng đường. Cũng một mùa thu, nhưng đối với tôi, có thể mùa thu này là lần tôi từ giã với nàng thu xứ lạnh. Mùa thu ấy tôi đã tận hưởng và cảm nhận gần năm năm rồi. Thu Đà lạt đối với tôi thật đặc biệt. Tôi thích ngắm buổi chiều thu trên hồ Xuân Hương, chạy một vòng bờ hồ, ngồi trên cầu chữ Y để trải lòng mình với thiên nhiên huyền diệu. Tôi vẫn nhớ có những đêm ngồi bên gốc thông già trước Quảng trường, hay đôi khi có vài nhân tình ngồi với tôi. dù một mình hay nhiều người đi nữa, trong lòng vẫn có một gì đó rất riêng, mà chỉ
Hình ảnh
Trăng sự..... Đêm rằm ngồi ngắm trăng thanh, Trăng nay vẫn đó mà người nơi nao Trăng buồn, trăng khóc, trăng tự nhủ Đường phố vui nhộn, nhưng mình ta Trăng nhìn ông địa trăng cười mỉm Trăng thấy anh Lân, trăng xốn xang Lang thang ngoài phố, lòng người vô định Trăng nhủ thầm, riêng Trăng với thinh không. Khi nào đó, Trăng thao thức phận mình Sinh trong cảnh cõi thinh không náo động Sống một mình lặng lẽ bên tinh tú Trăng sáng soi cho khắp cả đêm rằm. Rằm tháng tám như tròn một bóng nguyệt Bóng nguyệt tròn tựa như vẽ oval Trăng ở đó cùng lòng người muôn thuở, Trăng góp vui cho đêm hội ngoài đình, Trăng tình tứ cùng uyên ương sánh bước, Trăng vui đùa cùng trẻ thơ tung tăng, Trăng tĩnh lặng bên ông già trà nước, Trăng âm thầm bên mặt hồ liu riu. Dẫu là Trăng còn chút tính ích kỉ, Trăng cô đơn vì ai phụ tình Trăng, Nhưng Trăng mãi là ngưòi bạn đời tri kỉ, Lắng nghe bao tiếng than thở đêm buồn, Lắng nghe bao câu chuyện đêm thanh vắng, Trăng ở đó, ai kết bạn cùng
Hình ảnh
Ồn ào và Lặng lẽ Có đôi khi, tôi tự cảm thấy mình chơi vơi và lạc lõng giữa cuộc đời này. Những chuyện xảy ra, tôi tự hỏi lại lòng mình, và tôi luôn cho mình những câu hỏi, mình đã làm tốt chưa, mình đã thật sự hòa mình với lòng yêu mến hay chưa. Rồi có những đêm tôi thổn thức suy nghĩ về cuộc sống, về môi trường tôi đang sống hay về anh em của tôi nhỉ. Cái tánh của tôi, tôi thấy nó hay thật, nó thích ngông nghênh, nó thích làm được nhiều thứ, mà tôi thấy  chả có cái gì ra cái gì. Ngồi đây, dưới mái hiên tôi đã gắn bó gần hai năm, tôi mới thấy cuộc sống có nhiều điều bất ngờ đến vậy. Tôi bất ngờ vỡi những thứ anh em dành cho tôi, bất ngờ với những gì mà cuộc sống trao cho tôi. Đôi khi gặp những vấp ngã như thế, tôi thường trở lại thực tâm đời mình, tận sâu cõi lòng của mình. Ngồi lại đề nói  chuyện và tâm sự với Đấng là tình yêu và là gia nghiệp của đời tôi. Đấng ấy hằng thấu suốt tâm can tôi, mọi suy nghĩ và hành động của tôi, Người biết tôi yếu đuối và Người hằng bổ sức cho tôi.
MƯA Tôi ngồi gần bên khung cửa sổ, ngắm những hạt mưa li ti rớt nhẹ nhàng, có vài giọt phơn phớt lên hàng mi của cô mèo lười, rơi trên cánh tay của tôi nữa. Đà Lạt mùa này mưa từ sáng đến khuya, mưa rả rích, cái mưa làm cho mình cảm thấy vô đơn. Tiếng Piamo của anh hàng xóm cứ mỗi lúc thổn thức. như tiếng lòng vủa người con gái, nhớ người yêu. Cái lạnh da diết của Đà Lạt này, không lạnh cắt da cắt thịt như Hà Nội, hay miền núi phía Bắc, nhưng cũng đủ để mọi người có thể cảm nghiệm cái giá rét trong tim mỗi người. Mỗi người có một khoảng rất riêng, rất đơn vị. Chả có ai có thể dấu được nỗi lòng ấy. khi đến với Đà Lạt. Tôi, vậy mà cũng gắn bó với thành phố này, 4 năm rồi chứ ít gì nữa. 4 năm là khoảng thời gian của tuổi thanh niên, biết bao mơ ước, biết bao hoài bão và dự định, rồi cũng biết bao nhiêu điều, cả những cú ngã, mà chợt nghĩ, nó ghê thật. Nó là cú hích cho cuộc đời tôi, là những ngày tháng, giúp tôi quân bình lạui cis tính hay ngỗ nghịch của tôi. Cuộc sống luôn là những
Hình ảnh
Ta là Mục tử nhân lành,  vài tản mạn về ngày lễ Chúa Chiên lành. Ngày hôm nay như một ngày hạnh phúc đối với tất cả mọi người, đang sống, hoặc sẽ sống trong đới sống dâng hiến. Niềm vui dâng hiến như cơn gió ùa về với tất cả mọi người. Cơn gió ấy được Đức Ki- tô mang đến cho tôi và bạn, để chúng ta, sẽ là những người chăn chiên đích thực trong cánh đồng bao la bát ngát của Hội Thánh Chúa. Cánh đồng ấy đủ loại cây. tôi thấy có cây lấy gỗ, cây hoa, rau quả, lúa mì, ngũ cốc, cánh đồng ấy do Thiên Chúa sáng tạo. Tôi còn thấy nhiều loại muông thú trong cánh đồng ấy. Nhưng cánh đồng ấy bao la, rộng lớn, tôi chỉ thấy lác đác vài người chăn chiên và coi sóc khu vườn. Hỏi ra mới biết, khu vườn bấy lâu nay vắng bóng những Mục Tử Nhân lành. Tôi cũng thấy những chú chiên lậc bầy, thấy những chú chiên què quặt, thấy những chú chiên khiếm khuyết.... Và tôi cũng thấy, bạn và tôi đang trở thành những người  chăn chiên... Nhưng tôi còn lo lắng , bởi vì làm Mục Tử thì dễ, nhưng Mục Tử nhân lành
Hắn lấy nước rửa tay trước đám đông mà nói: “Ta vô can trong vụ đổ máu người này. Mặc các người liệu lấy!” (Mt 27, 24)   Hắn rửa tay nhưng không hề gác kiếm Đời còn dài, còn đấu đá đua tranh Còn muốn tiến lên hắn còn phải giật giành Cho cùng đích cuộc đời là vinh hoa phú quý Và cái hắn cần là những con chốt thí Như những con mồi câu nhử đám đông Người ta càng hăng, càng ghanh ghét chất chồng Càng dễ cho hắn giật dây lèo lái Đời mà, đã có qua thì phải có lại Người ta dùng hắn, để hợp pháp hoá điều họ muốn đó thôi Thì hắn dùng người ta, để củng cố cái chỗ ngồi.  Khốn cho kẻ nào mở miệng nhân danh công lý! Nhờ rửa tay, hắn được một lần toại ý Để mãi mãi chìm dưới đáy tội nhơ.  Đôi khi chỉ một lần ngoảnh mặt làm ngơ Đã là tội ác muôn đời không gột sạch Hắn rửa tay, để nói mình chẳng có gì đáng trách Có bá quan thiên hạ chứng minh Rửa được tay, nhưng có rửa được lòng mình?  Dối được người, nhưng làm sao dối trời dối đất? Có thể có chuyện kẻ có quyền bưng tai bịt mắt Để tiếp tục con đường ă
Hình ảnh
                                                    ”Tôi đã làm gì cho Ðức Kitô? Tôi đang làm gì cho Ðức Kitô? Và tôi phải làm gì cho Ðức Kitô?” (Thánh I-nha-xi-ô Lo-yo-la – Linh Thao số 53)   ”Tôi đã làm gì cho Ðức Kitô? Tôi đang làm gì cho Ðức Kitô? Và tôi phải làm gì cho Ðức Kitô?” (Thánh I-nha-xi-ô Lo-yo-la – Linh Thao số 53)    Vẫn nghe Anh đã trọn Thiên chức cao vợi vời Vẫn nghe ngày thánh hiến Anh nên một với Người Vẫn nghe Anh nên một Giê-su khác cho đời Người còn là gương mẫu Tuyệt vời không, Anh ơi? Này Anh, ngẩng mặt lên Đồi chiều loang máu đỏ Này Anh, là Người đó Mời trí gẫm lòng suy… Người trụi trần loang lỗ Anh gấm lụa xiêm y?  Người gục đầu nhuốc hổ Anh ngẩng mặt vinh quy? Người dang tay rộng mở Anh đóng cổng xây rào?  Người nói lời tha thứ  Anh ràng buộc hoài sao? Người còng lưng gánh tội Anh thẳng thớm phương phi?  Người nhọc nhằn hấp hối Anh bệ vệ oai nghi? Con tim người trời bể Cho đến cạn đến cùng,  Con tim anh có thế Có cùng nhịp đập chu
Có đôi khi, Có đôi khi hồn tôi xao xuyến, tôi kiếm tìm hạnh phúc trong cái thực tại là hư vô, tôi đi tìm hạnh phúc hư ảo ấy, mà tôi không biết có phải tôi kiếm tìm nó không. Một cảm giác lâng lăng khó tả. Bất chợt hồn tôi trống rỗng, và tôi cảm thấy mình hoảng loạn vì những thứ tôi đã tìm kiếm, cái sân si, cái kiêu ngạo, cái dục vọng tôi trau dồi, đức bác ái, hy sinh bị che khuất bởi tiền tài và danh vọng. Có một người yêu tôi, hy sinh cho tôi. Người ấy hiểu rõ tôi và biết hết bản thân tôi, Người ấy thường đến bên tôi, khi tôi mệt mỏi, khi tôi thất vọng và chán chường,... Nhưng chưa khi nào trong những lúc khó khăn như vậy, tôi cảm được Ngài đang bên tôi, vì hình như tôi chưa coi Ngài bên cạnh. Người
Hình ảnh
Ở LẠI VỚI CHÚA Ở lại với Chúa là sống với Chúa , là sống trong Chúa, là dùng bữa cùng Ngài, là đi rao giảng với Ngài, ở lại cùng Chúa còn là sống thật tốt trong ơn gọi của mình. Mỗi ngày sống là mỗi ngày thật mệt mỏi với biết bao nhiêu lo lắng của cuộc sống, lo tiền bạc, lo thi cử, ..... Và cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi theo thời gian, và cuộc sống chúng ta thật vô nghĩa, có lúc nào chúng ta dừng lại và tự đi tìm câu hỏi cho mình, mình sống làm gì, mình sống để đi đâu. Phải chăng sống là hưởng thụ, hay sống là làm việc, sống là học,.... Sống cuộc đời này rất nhiều ý nghĩa, sống là sống, sống đầy niềm vui, sống căng tràn, yêu thương, sống chan hòa, sống vẫn là sống.....và sống là hành trình đi về cùng Cha nhân lành. Thử hỏi một điều, nếu cuộc sống này không có một tương lai, không có hi vọng, khác nào con người chỉ là cỗ máy, đến một thời hạn phải hư và quăng vào hố rác, vô dụng. Con người chúng ta mang một sứ mệnh cao cả , là sống để trao ban. Để cuộc sống ấy ý nghĩa hơn, cuộc số
Mưa hồng ân Có mưa mới biết la
Hình ảnh
TỪ BỎ Có những lúc trong lòng xảy ra những mâu thuẫn , những cuộc chiến tranh nội tâm căng thẳng, cuộc chiến ấy chỉ trong nội tâm ta mới rõ nó như thế nào. Lúc tâm hồn mình xao xuyến nhất, chính là lúc mình mất bình tĩnh và mình đi tìm một lối thoát cho mình. Lúc ấy, nếu có việc gì xảy ra, chờ tin một người mà không thấy hồi âm, mong một ai đó mà sao chưa tới, có lẽ lúc này bạn lăn tăn, quýnh quáng hết lên, không thể bình tĩnh,... Cũng có lúc cuộc chiến tranh nội tâm ấy chính là cảm xúc ghét và thương, hai cảm giác ấy cứ lẫn lộn nhau, ghét nhưng rồi thương, trong thương cũng có ghét, cuộc đời vốn có quy luật của nó, trong cái tồn tại xen lẫn cái không tồn tại, và trong cái tồn tại lẫn cái không tồn tại.  Cuộc chiến đấu nội tâm ấy còn là thái độ dứt bỏ và từ bỏ không dứt khoát. Dứt bỏ là dũ bỏ toàn bộ những sự vật, kỉ niệm, hình ảnh,.... Từ bỏ không dứt khoát lại là thái độ khập khừng, và đây cũng chính là thái độ của tất cả mọi người. Chỉ khi vứt một đống rác, chúng ta mới không
Hình ảnh
Nắng " Nắng nhuốm màu cho đất, Nắng trải dài đồi nương Nắng làm hồng đôi má Nắng sưởi ấm tâm hồn....." Hạt nắng như là một ân ban của đất trời, hạt nắng với sứ mạng được trao là đem đến cho tất cả mọi loài sự sống. Sự sống ấy là niềm vui, sự sống ấy là sự trong trắng vốn dĩ của nắng. Nắng đôi khi chói chang như tên gọi của nắng, nắng cũng có lúc này lúc kia, nắng cũng có lúc thật hiền hòa. Nắng hòa với mây, hòa với gió, hòa với cảnh vật. Nắng luôn là cái nhìn, là sự mong đợi của tất cả mọi loài trong đêm đen. Nắng đem đến cho người nông dân hi vọng, nắng đem đến màu sắc rực rỡ cho muôn ngàn loài hoa, nắng đem đến cả chất dinh dưỡng cho muôn vật. Nắng ấy vậy mà không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Nói về nắng để nhìn lại mình. Nắng với sứ mạng đem niềm vui cho mọi người, thế chúng ta mang sứ mạng gì, khi đến với cuộc đời này? Tôi và bạn luôn trăn trở một vài điểm trong cuộc sống này, tôi và bạn đến từ đâu, sinh ra để làm gì, và rồi khi trở về bụi đất,
Hình ảnh
 MẸ Sáng nay sau khi tham dự Thánh lễ, tôi trở lại căn phòng của mình, nhâm nhi một tách trà, và ngó ra khung cửa sổ, đã mai một vì thời gian. Phòng tôi ngó ra là một không gian đầy thơ mộng, tôi có thể ngó ra vườn hoa nho nhỏ của anh em tôi mỗi sáng thức dậy, tôi có thể nhìn thấy những dây bìm bìm tím bên hàng rào, hoa bình minh khoe ánh nắng , để đón những giọt sương long lanh, như món quà mà thượng đế ban tặng. Giọt sương ấy là sức sống, là tình yêu mà đất trời khấng ban cho tất cả mọi loài cây cối. Đà Lạt sáng nay không mấy nổi bật, chỉ âm thầm và bé nhỏ.  Cảnh vật này, không gian này làm tôi nhớ đến không gian của gia đình nhỏ bé của chúng tôi. Nhớ về mái nhà ấy, tôi không thể quên được hình  dáng của Mẹ tôi. Mẹ tôi, một người đàn bà luôn hi sinh vì con cái, luôn yêu thương con cái của mình. Đôi khi Mẹ hay cáu gắt, vì những nỗi băn khoăn và lo âu của cuộc sống, cứ đè nặng trên vai của Bà, Mỗi ngày mở mắt ra, là bao nhiêu ưu tư, là bao nhiêu việc phải lo nghĩ. Ngày
Hình ảnh
GIỌT NƯỚC MẮT ĐÀN ÔNG Người ta thường ví người đàn ông như là mẫu mực của sự cứng rắn, vì người nam còn đại diện cho cả một ngọn núi, là bờ vai cho người phụ nữ. Thế đàn ông có khóc không? Đàn ông khóc khi bất lực trước một việc gì đó, không thể đem đến hạnh phúc no đủ cho người mình yêu thương. Đàn ông khóc vì nhớ thương người yêu mình, đàn ông khóc vì bản thân mình chưa được điềm này điểm kia. Sau một hình dáng lí tưởng ít nói, trầm ngâm thì cả một bầu cảm xúc chất chứa. Đàn ông khóc nhiều hơn cả phụ nữ. Nhưng giọt nước mắt của người đàn ông thì khó ai thấy được, vì nó chảy ngược  vào trong, vì nghĩ đơn giản, nếu đàn ông khóc thành tiếng, chắc hay và sẽ chẳng còn gọi là đàn ông nữa nhỉ. Hôm nay ngày quốc tế phụ nữ mà tôi chỉ nhắc đến người nam thôi nhỉ. Người phụ nữ lại là một người giàu cảm xúc, một người nước mắt chảy dài trên gò mà, và rất yếu đuối. Dễ quỵ ngã khi gặp khó khăn. Nhưng có những người phụ nữ, cũng tự bươn chải, và giọt nước mắt của họ đã cạn rồi. Nướ
Hình ảnh
Yêu, chỉ là ngộ nhận Ngộ trong tình yêu là nhìn ra nhìn để biết ta là ai, và người ta yêu là ai nhận để ta thấy mình là ai trong lòng một ai đó nhận để thấy dù yêu, thì cũng phải chia xa dù sớm hay muộn Nói yêu tôi rồi nói giã từ,  Nói yêu tôi mà lòng còn vướng víu, yêu là chấp nhận, là nồng cháy, là bất chấp thế nhưng tình yêu tôi còn nhiều ẩn chứa còn nhiều cái gọi là tình yêu không tên Giữa chúng mình có thể là tình yêu Cũng có thể chỉ là điều ngộ nhận, Có thể chúng mình nợ duyên sâu đậm Có thể rồi lại hối hận ngày sau. Có thể chúng mình hạnh phúc bên nhau Có thể ai bỗng làm đau ai đó, Có thể rồi trong một chiều đầy gió Chúng mình lặng im dứt bỏ cánh diều. Giữa chúng mình có thể là tình yêu Hoặc mãi chỉ là một điều khó nói, Chúng mình đã có thể đặt tên gọi Nếu lờ đi những câu hỏi hoài nghi. ( sưu tầm và bổ sung)
Hình ảnh
BỎ LẠI .... Tạ ơn Người ngoảnh mặt đi Để con biết con là gì mình con Rũ cho sạch những sáo mòn Và bao vọng tưởng mãi còn mang theo Để con được thấy mình nghèo Với câu với chữ bèo nhèo thảm thương Với ràng buộc với bận vương Và bao uẩn khúc vô phương giãi bày… Suối cạn _ Cao Gia An, S.J
Hình ảnh
BÌNH TĨNH SỐNG Nay xin mượn một câu rất giản dị và mộc mạc của một người phụ nữ đã sống bao nhiêu năm trên bạt ngàn cao nguyên Bảo Lộc, một câu nói giản dị thôi, nhưng chất chứa biết bao nhiêu suy nghĩ . Bình tĩnh sống là một thái độ sống  chậm, sống ý nghĩa, và sống không toan tính, vụ lợi. Sống chậm còn là một thái độ sống tích cực, sống không biết ngày mai, nhưng sống ý nghĩa trong chính giây phút hiện tại. Nói không quá thì sống không biết ngày mai, có lẽ là sai. Vì con người, ai chẳng sống cho ngày mai. Đúng như thế. Cuộc sống này có ý nghĩa hay không, thì phải dựa vào ngày mai nữa, nó là kết quả của ngày hôm nay ta sống mà. Thế thì, ngày hôm qua có quan trọng không nhỉ? Ngày hôm qua là gì, khi hôm nay là khởi điểm, ngày mai là kết quả, thế quá khứ là gì? Quá khứ phải chăng là những vật dụng, là chất để ta khởi đầu. Đúng như thế, chất cũng chiếm một phần quan trọng. Không có hôm qua sao có hôm nay. Đôi khi, tôi ngồi bên bờ hồ, tấm ảnh này mới đấy. Ngồi bên bờ hồ Tuyền Lâm
Ánh mắt và Trái tim của Chúa. Xin mượn một vài hình ảnh và video Clip này của anh em Dòng Tên, để đôi phút, vài dòng suy tư về cuộc đời và con người. Tất cả chúng ta đều thấy Chúa Giê-su được phác họa như một gương ảnh mẫu về sự sắc sảo, rất đẹp. Ánh mắt của Chúa được vẽ lên, thật nhân từ và hiền hậu, từ ánh mắt sâu thẳm ấy, gợi lên biết bao nhiêu tâm tình. Một người tội lỗi nhìn được ánh mắt ấy có thể trở lại ngay, và có thể thắng vượt được mọi tội lỗi và chiến thắng bản thân mình. Đó là đôi mắt bằng hình ảnh, đôi mắt bằng sự phác họa, và đó cũng chính là đôi mắt tâm linh của chúng ta.  Con mắt của Thiên Chúa biểu lộ một niềm thương xót đối với con người, con mắt ấy còn là mạch chứa chan sự cảm thông và chia sẻ, con mắt của Thiên Chúa còn là nơi kín múc của sự cứu độ, vì chỉ trong Thiên Chúa, ta mới kín múc được tất cả mọi điều. Con mắt thật của Thiên Chúa như thế nào? Con mắt thật của anh Giê-su rất xấu, xấu lắm, nhưng Ngài có nhiều đôi mắt. Có lúc đôi mắt Ngài nhắm chặt không
Chiếc ghế,  Đôi khi những gì quá quen, quá hữu dụng, quá thân thiết lại trở thành như một vật bị đưa vào quên lãng. Chiếc ghế là hình ảnh khá thân quen với mọi người và mọi thời, có chiếc ghế mộc mạc, có chiếc ghế được trạm trổ tinh hoa, có chiếc ghế làm bằng vàng còn gọi là ngai, chiếc ghế bằng sắt,.... hay tất cả mọi vật dụng... Nhưng chiếc ghế ấy, vẫn có một công dụng, để cho con người sử dụng, cho con người tựa vai vào mỗi khi mệt mỏi. Chiếc ghế ấy ngày qua ngày vẫn tồn tại, vẫn chung thủy. Con người cũng thế, dù mỗi người, đều mặc lấy cho mình một hình dạng, một cấu trúc ADN, không giống bất cứ một ai. Hàng triệu, hàng tỷ người thì có hàng vạn cấu trúc ADN khác nhau, và mỗi người mang một Gen khác nhau nữa. Nhưng mỗi người đều là một bản thể của vũ trụ, chiếm một chức năng và một nhiệm vụ khác nhau. Thế cuộc đời là một bức tranh , mỗi vật, mỗi loài đề có chức năng tô điểm cho bức tranh hoàn mỹ ấy thêm đặc sắc và thơ mộng. Ước chi mỗi người chúng ta, hãy sống đúng với chức năng v
Hình ảnh
Một ngày trong nhà Chúa, Tạ ơn Ngài khi một ngày tôi được sống trong nhà Chúa, nó làm cho tôi cảm nghiệm được, mỗi ngày tôi đều sống trong nhà Chúa tôi. Ngày hôm nay, tôi khởi đầu một ngày mới bằng việc tham dự Thánh Lễ. Đối với tôi, có lẽ việc tham dự này, cũng chưa sốt sắng lắm, vì tôi còn lo nghĩ về cuộc sống, lo nghĩ về tương lai, tiền bạc, dục vọng.... Tôi thật là bất xứng và cảm thấy thật buồn vì có những lúc, ngay trước Chúa nhưng lòng tôi lại xa Chúa. Xin Chúa tha thứ cho con, con là kẻ có tội và con cần Ngài bên con. xin Ngài luôn hằng hiện diện và mãi mãi bên con. Được sống trong nhà Chúa, còn gì hạnh phúc hơn,còn gì tuyệt vời hơn. Trong nhà Chúa tôi bình an, con mỉm cười với chị cây, chị gió, anh rau, anh mây trời, anh cỏ cháy, anh rau, anh gà, anh chó, anh mặt trời.... Tất cả những anh chị này đều do Cha nhân lành ban cho cuộc sống này. Trong mọi sự tôi sống như tô điểm thêm bức tranh tạo vật thật ý nghĩa. Bức tranh ấy còn được tô điểm của một chút hy sinh, ánh mắt đầy y
Hình ảnh
Hình ảnh
" Quá khứ thì cứ để nó trôi qua một cách nhẹ nhàng, còn tương lai do chính mình xây dựng và làm chủ" Đây là câu nói của Cha Giám Tập nói với tôi, một câu nói có lẽ nhiều người cảm nhận được, triết lý cuộc sống mà. Nhưng đối với tôi, câu nói này khá đặc biệt, và có thể, tôi coi nó như châm ngôn sống của mình vậy. Cuộc sống có lúc lên cao lúc xuống thấp, lúc trầm lúc bổng như trong một bản nhạc vậy. Tạ ơn Chúa vì Ngài đã ban cho con một người anh em, một người Cha đầy nhân lành, một người hằng quan tâm và giúp đỡ on trong những lúc tâm hồn con chao đảo và tuyệt vọng. Đà Lạt là xứ thần tiên, quả đúng như những gì các nhà thơ , nhà văn không ngớt lời ca ngợi đà lạt. Đà lạt còn được mọi người biết đến với cái tên thành phố buồn, thành phố của những cơn mưa phùn, hay phố sương mù. Tất cả những điều đó hội tụ nên Đà Lạt. Nơi đây cũng để lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều vấp ngã và rất rất nhiều những giọt nước mắt. Giọt nước mắt của tình yêu, nước mắt của cuộc sống,....Nhưn
Hình ảnh
Sáng nay thức giấc, nhìn ra bầu trời, mới thấy hôm nay trời như có chút muốn nổi bão. Từ tối qua, gió rất mạnh , rít qua khe cửa, gió cuốn đi biết bao nhiêu điều, cuốn đi bụi đất, lá cây,...Gió như có được một lợi thế, gió hung hăng, gió quật ngã, gió muốn thể hiện sức mạnh của mình, gió là sức mạnh, gió là phong, nhưng đôi khi gió cũng thật nhẹ nhàng, gió phảng phất mùi hương của mùa xuân, hương vị của cỏ cháy. Gió cũng biết rằng, bản thân gió không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, gió nhìn ra mình, và gió cảm thấy gió cũng cần được yêu thương và quan tâm chia sẻ.Gió cũng biết bản thân mình, tuy mạnh mẽ, nhưng Gió không có một dạng hình thù, Gió âm thầm như chính tên gọi của gió vậy. Bề ngoài, gió có vẻ lạnh lùng, gió chững chạc, đôi khi còn hay cáu gắt, đùng đùng nổi giận. Phải chăng, tôi là một anh Gió? Gió là thế, nhưng có một tâm hồn hay rung động, một tâm hồn đầy nhạy cảm, gió không thích ai cáu gắt với mình, gió muốn được hòa vào cành cây, hòa vào bông hoa nhỏ trong vườn, để ôm và
Hình ảnh
Tình yêu không khoảng cách Người ta vẫn nói, yêu không có một giới hạn, yêu không kể thời gian, khoảng cách, thời gian và không gian, dĩ nhiên cả giới tính. Tình yêu như mật ngọt làm cho đời có ý nghĩa hơn, tình yêu tôi nói đến ở đây, là tình yêu lứa đôi, tình yêu đầy lãng mạn và mơ mộng. Thiết nghĩ, nếu cuộc đời này không có tình yêu, có lẽ tôi và bạn sẽ trơ trọi như một khúc gỗ, không cảm xúc. Trên thế giới này, người ta vẫn hay dùng ngôn từ triết học, là đang chạy theo chủ nghĩa duy vật, mọi người đang chạy theo vật chất và những cái gì là thực tại, những cái chả bao giờ bên vững. Tiền của bạn có thể kiếm ra được rất nhiều, nhưng một lúc nào đó, trong tay các bạn, chẳng có một xu dính túi, nhà không có để ở. Thế thì, chủ nghĩa duy tâm mang lại cho ta điều gì? Và đặc biệt hơn tình yêu mang lại cho ta điều gì? Chủ nghĩa duy tâm có nghĩa là chủ nghĩa hướng nội, tìm một điểm tựa vững chắc trong tâm hồn và nội tâm của mình. Điểm tựa ấy không nhất thiết phải chắc chắn, điểm tựa ấy cũng
Hình ảnh
Mùa Chay Bìm Bìm tím Hôm nay, Dalat thật nắng và gió, trời và đất như hòa mình vào với nhau, như đôi uyên ương đang quấn quýt với nhau trong một tình yêu thật lãng mạn . Trên hàng rào của người hàng xóm, tôi bất chợt nhìn thấy những bông hoa màu tím, thơ mộng mà biết bao hôm nay tôi không để ý. Dalat hôm nay còn lác đác vài cánh mai anh đào, như báo hiệu một mùa xuân đang qua đi, dần qua đi , như cuộc sống cũng luôn luôn vần xoay. Bông Hoa tím ấy, không quá cao sang, không quá mỹ miều, nhưng lại rất đậm chất tình và đậm chất thơ. Màu tím đối với nhiều thi sĩ là một chủ đề, cho nhiều bài thơ và văn của mình, tím thơ mộng, tím trữ tình. Màu tím còn là biểu tượng của sự đau buồn, sự mất mát, nhưng đối với bản thân tôi, tím là biểu tượng của sự trở lại, trở lại và trở lại. Phải chăng một nơi nào đó, có một ai đang chờ chúng ta, nên chúng ta phải trở lại. Phải, đang có người chờ chúng ta, và sẽ mãi chờ chúng ta, dù chúng ta có yếu đuối, thất bại hay chúng ta đã đi hoang trong suốt bao nh
Hình ảnh
Đà Lạt mộng mơ
Hình ảnh
ÁO NÂU HÈN MỌN Tôi gặp anh một duyên tình sắp đặt Để ta hiểu, để ta yêu nhau mãi Anh áo nâu, tôi thân tro phận người Anh màu đất, tôi màu bùn hôi hám. Có khi nào anh thấy tôi hèn yếu, Mà lánh xa thân nát, hồn dày vò Anh mỉm cười:” anh tránh tôi thì có” Tôi màu đất, thủy chung với màu bùn. Tấm áo nâu thật huyền nhiệm Chúa hỡi, Màu nâu đan, màu đất, màu hèn mọn Khoác lên Người, hèn mọn giữa nhân gian Để bước theo Giê-su Người nghèo khó. Xin một đời kết duyên cùng  Chúa  Nghèo Để hồn không nặng mang bao phù vân Tiền bạc phù vân chỉ là hư ảo Chỉ tình Ngài là trọn kiếp Chúa ơi. Có những lúc hồn con thật trống vắng Khi hồn con tự xa Ngài  Chúa ơi Con chạy theo vinh hoa của thế trần Mà lãng quên ân tình Ngài sâu thẳm Xin tình yêu ban đầu luôn cháy mãi Tấm áo dòng mãi mãi là hành trang Bà Chúa Nghèo là tân nương hèn mọn Hèn mọn ơi, sao đẹp quá Chúa ơi.
Hình ảnh
           C ảm giác bây giờ, chỉ muốn nói một điều, buồn, vá rất nhớ nhà. Cứ mỗi dịp như thế này, cho dù có một ai đó bên cạnh, một bàn ăn thịnh soạn, một cuộc dã ngoại đầy thú vị, tôi cũng không cần. Cứ như một căn bệnh kéo dài theo năm tháng, đến một dịp nào đó, nó sẽ bùng phát, và liều thuốc tốt nhất là tôi trở về với gia đình của tôi. Hạnh phúc theo tôi hằng ngày chính là tôi được ở bên Ba Má. Trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, tôi mới nhận ra được một điều, chỉ có Ba Má là người luôn yêu thương và đón nhận con trong những lúc con bơ vơ nhất. Xã hội, bạn bè, người thân quen có bỏ rơi con, nhưng làm sao Ba Má nỡ bỏ con được. Quá khứ đầy tội lỗi, kéo theo hàng ngàn nỗi lo lắng và vất vả cho Ba Má. Mỗi ngày con sống, có niềm vui đến cho Ba Má, niềm hãnh diện, nhưng giờ đây chỉ còn toàn là tiếng chê trách và nỗi xấu hổ. Con phải làm gì đây Ba Má. Con thật sự chỉ muốn sống những ngày tháng thật bình dị nơi mái nhà nhỏ thân thương này. Cái mái ngói phủ xanh rêu, bốn bức tường gỗ nh