ÁO NÂU HÈN MỌN
Tôi gặp anh một duyên tình sắp đặt
Để ta hiểu, để ta yêu nhau mãi
Anh áo nâu, tôi thân tro phận người
Anh màu đất, tôi màu bùn hôi hám.

Có khi nào anh thấy tôi hèn yếu,
Mà lánh xa thân nát, hồn dày vò
Anh mỉm cười:” anh tránh tôi thì có”
Tôi màu đất, thủy chung với màu bùn.

Tấm áo nâu thật huyền nhiệm Chúa hỡi,
Màu nâu đan, màu đất, màu hèn mọn
Khoác lên Người, hèn mọn giữa nhân gian
Để bước theo Giê-su Người nghèo khó.

Xin một đời kết duyên cùng  Chúa  Nghèo
Để hồn không nặng mang bao phù vân
Tiền bạc phù vân chỉ là hư ảo
Chỉ tình Ngài là trọn kiếp Chúa ơi.

Có những lúc hồn con thật trống vắng
Khi hồn con tự xa Ngài  Chúa ơi
Con chạy theo vinh hoa của thế trần
Mà lãng quên ân tình Ngài sâu thẳm
Xin tình yêu ban đầu luôn cháy mãi
Tấm áo dòng mãi mãi là hành trang
Bà Chúa Nghèo là tân nương hèn mọn
Hèn mọn ơi, sao đẹp quá Chúa ơi.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này