Có đôi khi,

Có đôi khi hồn tôi xao xuyến, tôi kiếm tìm hạnh phúc trong cái thực tại là hư vô, tôi đi tìm hạnh phúc hư ảo ấy, mà tôi không biết có phải tôi kiếm tìm nó không. Một cảm giác lâng lăng khó tả. Bất chợt hồn tôi trống rỗng, và tôi cảm thấy mình hoảng loạn vì những thứ tôi đã tìm kiếm, cái sân si, cái kiêu ngạo, cái dục vọng tôi trau dồi, đức bác ái, hy sinh bị che khuất bởi tiền tài và danh vọng.
Có một người yêu tôi, hy sinh cho tôi. Người ấy hiểu rõ tôi và biết hết bản thân tôi, Người ấy thường đến bên tôi, khi tôi mệt mỏi, khi tôi thất vọng và chán chường,... Nhưng chưa khi nào trong những lúc khó khăn như vậy, tôi cảm được Ngài đang bên tôi, vì hình như tôi chưa coi Ngài bên cạnh.
Người

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này