Ai nói Tu sĩ không biết yêu?
Sinh ra trong kiếp nhân sinh, Thiên Chúa tặng ban cho mỗi người có một quả tim nóng trong tâm hồn, và trái tim ấy với khát khao mãnh liệt, khát khao yêu và được yêu. Trải qua những ngày trại, tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi được đồng hành cùng các em thiếu nhi trong xứ, tôi thấy các em có một điều gì đó rất đơn sơ và dễ thương, từ lời nói đến hành động. Các em đến bên cạnh chơi đùa, giỡn với " Thầy", thầy trò chả còn một khoảng cách nào, kết quả là mặt thầy lắm lem, đầy nhọ nhồi, tưởng như không còn chỗ nào nhận ra phần người nữa. Các em cần được yêu, và tôi cũng muốn được yêu. Tôi đã yêu các em, và các em cũng yêu tôi rất nhiều. Tôi cảm nhận tình yêu căng tràn ấy, tình yêu trong trắng đến tinh khôi, không bận vương những nhá nhem đêm tối, nhưng như vườn địa đàng, tình yêu ấy họa bằng thơ và nhạc. Kết thúc buổi trại, tôi cảm thấy tiếc nuối, vì đây là lần đầu tiên, nhưng cũng là lần cuối cùng tôi tham dự cùng các em, cháy cùng các em, nhưng chợt nhận ra, Chúa mới là niềm vui duy nhất, và chỉ niềm vui trong Ngài mới trở nên trọn vẹn, Tạ ơn Cha, tạ ơn đời, tạ ơn người, cảm ơn các em.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này